Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Phan_95
“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu. “Thi thể bị hư hao quá nghiêm trọng, lại qua nhiều ngày như vậy, dù dùng thảo dược và khối băng xử lý cũng không phát hiện nhiều lắm”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Không có thu hoạch gì ư?”
“Có phát hiện một chút”. Diệp Cẩn nói. “Trong đó có một thi thể không giống với những người còn lại”
“Có ý gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Giữa người luyện võ và dân chúng bình thường, khớp xương có khác biệt một chút”. Diệp Cẩn nói. “Những thi thể này đều là người luyện võ, nhưng một trong số đó không phải, càng giống như người đọc sách hơn, thậm chí có thể là một người đọc sách trẻ tuổi”
“Người đọc sách?”. Ám vệ lắc đầu. “Lúc bắt những quân lính đào ngũ này, trăm phần trăm đều cầm đao, từ tư thế có thể nhìn ra, tuyệt đối không có người đọc sách”
“Cái này ta không biết”. Diệp Cẩn nói. “Ta chỉ nói ra phán đoán của ta”
“Có phải bị người ta đánh tráo không?”. Vân Tuyệt Ca suy đoán. “Người đánh tráo sợ bị phát hiện nên tìm một người khác cho đủ số”
Tần Thiếu Vũ hơi suy ngẫm. “Nếu vậy thì thật thú vị”
“Thẩm công tử!”. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng ám vệ.
“Không thể cho Lăng nhi biết nguồn gốc những thi thể này”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng ra lệnh. Nếu không với tính tình của hắn, nhất định sẽ tự trách một hồi.
Mọi người thức thời im miệng.
“Án tử tra xét tới đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông vào cửa.
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Không có manh mối”
“Cũng không cần gấp gáp”. Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Chậm rãi tìm kiếm, chắc sẽ thu được manh mối”
“Ừ”. Tần cung chủ cau mày. “Đau đầu”
Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn ra ngoài. “Tiêu lão phu nhân có hương an thần hảo hạng, ta xoa bóp cho ngươi”
Nhìn bóng lưng hai người từ từ đi xa, mọi người cảm thán hàng ngàn lần, thật dễ lừa…
Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực.
Phu nhân nhà ta thật đức hạnh.
Thật đáng tự hào.
CHƯƠNG 158: KIỂU KHOE CỦA CẤP THẤP NÀY QUẢ THẬT KHÔNG CÓ KỸ THUẬT!
Trong căn phòng yên tĩnh, Thẩm Thiên Lăng đốt hương thoang thoảng, lại rót chén trà lài đưa cho Tần Thiếu Vũ.
“Không tán gẫu với Tiêu lão phu nhân nữa ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Lão phu nhân tìm Tiêu đại nhân có việc, trước khi đi dặn chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm”
“Nếu vậy ta mang ngươi ra ngoài một chút nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao cũng còn sớm, thuận tiện mua một ít điểm tâm mà ngươi thích”
“Không đi”. Thẩm Thiên Lăng đè Tần Thiếu Vũ nằm xuống ghế tựa. “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi”
“Không mệt tí nào cả”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp tay hắn. “Hay là ngươi nói chuyện với ta đi”
“Ngươi muốn nói gì?”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ví dụ như có đồng ý ra sa mạc xx với ta không?”. Tần Thiếu Vũ đề nghị.
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng dứt khoát từ chối, cực kì hung dữ!
Tần cung chủ lập tức lộ ra vẻ mặt “ôi tiếc quá”, sau khi suy nghĩ một lát lại nói. “Trên lưng ngựa thì sao?”
“Ở đâu cơ?”. Thẩm Thiên Lăng sợ ngây người. Thiếu hiệp ngươi đúng là vượt mọi ranh giới, thân là một người cổ đại, chuyện kinh hãi thế gian như vậy sao có thể làm được cơ chứ? Hơn nữa Đạp Tuyết Bạch nhất định không đồng ý!
Tần Thiếu Vũ tiếc nuối thở dài. “Xem ra cũng không được rồi, vậy đành làm trên giường thôi”
“Cái gì gọi là đành làm trên giường thôi?”. Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị. “Ta cơ bản không đồng ý xx với ngươi!”. Lần nào cũng dùng phương pháp này lừa ta, quả thật đáng ghét!
“Dù sao buổi tối cũng không có gì làm”. Tần Thiếu Vũ nói như thể đương nhiên. “Ngươi lại cọ cọ trong lòng ta”
Sao lại là lỗi của ta cơ chứ? Thẩm Thiên Lăng phản bác, chỉ vì ôm ấp của ngươi rất ấm áp.
“Quyết định vậy đi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng, đưa tay sờ sờ bụng mỡ.
Thẩm tiểu thụ lệ rơi đầy mặt. Nam nhân của hắn thật vô sỉ.
“Chíp chíp!”. Cục Bông đứng ở bệ cửa sổ kêu.
“Ta mang nó ra ngoài đi dạo”. Diệp Cẩn ở bên ngoài nói. “Lát nữa sẽ về”
“Bên ngoài rất loạn, ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng mở cửa sổ ra dặn. “Mang những người này theo nữa”
“Thuộc hạ sẽ bảo vệ cốc chủ”. Ám vệ nói. Đương nhiên còn có Thiếu cung chủ!
“Ta cũng đi”. Vân Tuyệt Ca ôm Cục Bông. “Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm”
Cục Bông thử dùng đầu cọ cọ, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại – lại một thứ mềm mềm!
“Tất cả mọi người đều đi dạo phố ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi động lòng, quay đầu nhìn nam nhân của hắn. “Hay là chúng ta…”
“Không đi”. Tần Thiếu Vũ cự tuyệt.
Thẩm Thiên Lăng: …
Hồi nãy rõ ràng là ngươi rủ!
Tần cung chủ không nhúc nhích. Hai người bọn họ đi dạo phố đương nhiên là tốt, nhưng nếu đổi thành một gia đình mười mấy người thì trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Cực kì không có tính tự giác của một cung chủ!
Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài tiếc nuối nhìn mọi người ra khỏi tiểu viện.
Một lát sau, Tiêu Tiệp chạy vào gõ cửa. “Tần cung chủ”
“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ đang sờ bụng Thẩm Thiên Lăng, xúc cảm thật tốt.
Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, mau buông ra!
“Hạ quan nghe nói Diệp cốc chủ đã khám nghiệm tử thi xong, có phát hiện gì không?”. Tiêu Tiệp hỏi.
“Có manh mối, nhưng phải đợi Diệp Cẩn về tự nói cho ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ bóp mông Thẩm tiểu thụ. “Không chừng còn phải nói trắng đêm”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tên lưu manh này!
“Vậy thì tốt”. Tiêu Tiệp nghe vậy vui sướng không kiềm chế được. “Thật đa tạ Tần cung chủ và Diệp cốc chủ”
“Tiêu đại nhân khách khí, đây là bổn phận của Tần mỗ”. Giọng Tần Thiếu Vũ đạm nhạt.
Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt, đang sờ ở đâu vậy?
“Hạ quan cáo từ trước, lát nữa sẽ đến quấy rầy”. Tiêu Tiệp cung kính cáo từ.
Tần Thiếu Vũ xoay người đè lên Thẩm Thiên Lăng, cúi đầu hôn xuống.
Thẩm tiểu thụ nghẹn họng, ngươi không có mục tiêu nào khác ư, sau đó thoát ly ham mê cấp thấp này!
“Ngọt”. Một lát sau, Tần Thiếu Vũ thoả mãn buông hắn ra.
“Tra án nghiêm túc chút đi”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Ai nói tra án thì phải nghiêm túc?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
Dù gì cũng là vấn đề về thái độ, nếu nghiêm túc thì sẽ có cảm giác đáng tin cậy hơn! Thẩm Thiên Lăng kéo tóc Tần Thiếu Vũ. “Rốt cuộc là vụ án gì mà ngươi vẫn không chịu kể tỉ mỉ cho ta biết?”
“Án mạng, nghi ngờ rằng có liên quan tới Lý Uy Viễn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Những chuyện dơ bẩn, ta không muốn để ngươi biết”
“Lại là Lý Uy Viễn ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nằm xuống bên cạnh hắn. “Chiến dịch Tây Bắc gần kết thúc, ta và Thiên Phong vẫn ở quân doanh, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng thiếu kiềm chế, dễ giấu đầu lòi đuôi”
“Đại ca bên kia liệu có nguy hiểm không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Một người trong quân doanh”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Trên đời này ngoại trừ Diệp Cẩn, không ai có thể tổn thương Thiên Phong”
Thẩm Thiên Lăng cảm thán, lời thoại phim thần tượng kinh điển này thật cảm động.
“Cũng chỉ có ngươi mới gây tổn thương được cho ta”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói.
Thẩm Thiên Lăng một cước đá văng hắn.
Thật lãnh khốc.
Hoàn toàn là lãnh khốc thụ!
Mà trên đường cái, một đám người mua sắm ăn uống ven đường, cuối cùng mệt mỏi ghé vào trà lâu nghỉ ngơi. Cục Bông ngồi xổm trên bàn, bốn phương tám hướng không ngừng có người đút hạt dưa và thịt khô, ăn không hết quả thật sốt ruột.
“Sao lại đáng yêu như vậy chứ”. Vân Tuyệt Ca lấy tay vuốt ve nó.
Cục Bông điên cuồng hất đầu, đừng sờ, ta còn đang ăn!
Đương nhiên phải đáng yêu, vì là phu nhân nhà ta tự sinh ra!
Trong lòng ám vệ dạt dào cảm giác tự hào.
“Ôi chao!”. Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng quát lớn. “Đi đường kiểu gì vậy?”
Ám vệ nhìn nhau một chút, bình tĩnh đẩy cửa tạo ra một cái khe nhỏ. Không sai, đây chính là thái độ chuyên nghiệp của những người hay tán dóc.
“Xin lỗi xin lỗi”. Tiểu nhị liên tục xin lỗi. “Vị công tử này chắc là không nhìn rõ đường, xin Tiễn gia hãy thông cảm”
“Đây là loại tửu lâu gì chứ?”. Giọng quát lớn vẫn không ngừng. “Sao người nào cũng cho vào thế, cho loại ma ốm nửa chết nửa sống này vào không sợ hù doạ những người khách khác ư?”
“Đây đây, tiểu nhân lau khô cho ngài”. Người tới đều là khách, tiểu nhị không thể làm gì khác hơn ngoài hoà giải, cầm khăn sạch định lau cho hắn.
“Lau một chút là xong sao?”. Giọng người nọ càng lớn hơn. “Áo choàng của ta là đặt riêng ở cửa hàng tơ lụa Phúc Thuỵ Tường, đây là cửa hiệu kinh doanh cả trăm năm, một cây vải cũng đủ để mua cái tiệm của ngươi!”
“Oa!”. Ám vệ giật mình. “Hoá ra chúng ta có nhiều tiền như vậy!”
Diệp Cẩn khó hiểu.
Ám vệ giải thích. “Phúc Thuỵ Tường là tài sản của Truy Ảnh cung, do cung chủ tự tay dựng nên”
Diệp Cẩn càng bối rối. “Nhưng vừa rồi hắn nói là cửa hiệu trăm năm lâu đời mà?”
“Lúc khai trương thì thổi phồng ra”. Ám vệ nói. “Lúc đầu còn định chém gió thành cửa hiệu lâu đời cả ngàn năm, nhưng cung chủ thấy hơi quá nên đành phải bớt”. Cực kì tiếc nuối.
Diệp Cẩn: …
“Còn giá của đôi giày này, chỉ đế giày thôi đã đáng giá mười lượng bạc”. Người nọ còn đang vênh váo tự đắc. “Tên giày là “Bóng dáng anh hùng đạp lên tuyết trắng không để lại dấu vết”, chắc các ngươi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua!”
Diệp Cẩn chán ghét. “Tên gì thấy gớm quá”
“Thật ra chỉ đáng giá mấy đồng thôi”. Ám vệ nói. “Nhưng đợt hàng đó bán hoài không được nên cung chủ đề giá lên cao gấp trăm lần, lại đổi sang một cái tên thật oách, kết quả không quá vài ngày là bán sạch, còn có người đánh nhau giành mua, không giành được còn khóc nữa”. Cảnh tượng khá thê thảm.
Tâm trạng Diệp Cẩn phức tạp, đây là loại người gì thế này…
Ngoài cửa người kia vẫn còn nói huyên thuyên, không có xu hướng dừng lại. Tiểu nhị tuy khom lưng nhưng thật ra đã giận trong bụng từ lâu, nhưng nỗi khổ không thể giải toả, chỉ thầm nghĩ có một hiệp sĩ bước ra đánh hắn rớt xuống lầu!
Người gây rối tên là Tiễn Đa Đa (nhiều tiền lắm ~), ỷ vào trong nhà có chút của cải, lại biết chút võ công mà thường ngang ngược hoành hành, là một tiểu bá vương không ai sánh bằng.
“Chíp!”. Cục Bông bị ồn ào nên cáu kỉnh đá móng một chút.
“Trà lâu thế này, ta quả thật không nên tới”. Tiễn Đa Đa xoè cây quạt trong tay, cảm giác mình rất có khí chất phong lưu phóng khoáng. “Không có hải sâm thì thôi, thậm chí ngay cả cá muối cũng không có, yến thì chưa chưng chín, tay gấu thì khô như que củi, làm sao ta nuốt trôi được?”
Ám vệ hành tẩu giang hồ nhiều năm, tuy vẫn thường gặp não tàn khoe của, nhưng trình độ thấp, kỹ thuật kém, trắng trợn như vậy thì lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Cục Bông tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mọi người làm ra vẻ giật mình, vì vậy cũng phối hợp há mỏ trợn mắt, đứng trên bàn không nhúc nhích để tỏ ra mình bị sợ ngây “chim”!
“Còn muốn chạy ư?”. Tiễn Đa Đa cao giọng. “Mơ đi, trước hết phải đền tiền mới được!”
Ám vệ theo khe cửa nhìn ra ngoài thì thấy một tên mập mạp áo xanh đang lôi kéo tên còn lại không buông. Người bị kéo mang nón che, không thấy rõ bộ dạng, tuy bộ dạng là người luyện võ nhưng hình như bị thương, bước đi không vững.
“Tiễn gia, xin ngài bớt giận”. Tiểu nhị rất sợ hai người đánh nhau trong quán, vì vậy dàn xếp nói. “Hay là tiểu nhân mời ngài bữa ăn hôm nay, có được không?”
“Ta còn tham chút tiền này của ngươi ư?”. Tiễn Đa Đa không kiên nhẫn, vươn tay đẩy ra hắn, chỉ vào người đội nón che. “Ta không bắt ngươi đền tiền, cũng không cần ngươi đền quần áo, chỉ cần ăn hết thức ăn trên mặt đất thì sẽ cho ngươi đi”
Lời vừa nói ra, dân chúng xung quanh đều giận mà không nói gì. Chuyện sỉ nhục người khác như vậy mà hắn cũng nói được.
Người đội nón che đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không phản bác.
“Ra xem”. Diệp Cẩn cau mày.
“Vâng”. Ám vệ cầm roi sắt ra ngoài, đưa cho tiểu nhị một thỏi vàng nhỏ. “Tiền cái bàn”
“…”. Trong mắt tiểu nhị rất hoang mang.
Ám vệ tuỳ tiện giơ tay, roi sắt vung lên như gió mà chẻ cái bàn ra làm bốn mảnh.
Tiểu nhị ôm đầu chạy xuống lầu.
Người đội nón cũng nhân cơ hội đi xuống, tuy thân hình lảo đảo nhưng đi rất nhanh. Thế nhưng hắn rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa đã bị hai ám vệ chặn lại.
“Hai vị có chuyện gì?”. Người nọ nói tiếng địa phương lơ lớ.
Ám vệ ra tay nhanh như xẹt điện, trong nháy mắt điểm huyệt hắn, kéo nón xuống, lộ ra gương mặt có chút vết thương – đây là tên lính đào ngũ mà hôm ấy giả dạng Tần Thiếu Vũ.
“Chả trách tướng đi nhìn quen mắt”. Ám vệ chậc lưỡi. “Cũng hay, hoàn toàn không phí thời gian đến đây”
CHƯƠNG 159: CUNG CHỦ NHÀ TA RẤT BIẾT LÝ LẼ!
Lúc ám vệ mang tên lính đào ngũ quay về thì Tần Thiếu Vũ đang cò kè mặc cả với Thẩm Thiên Lăng về chuyện “sờ bụng mỡ ba lần hay năm lần”. Chuyện này rất xứng đáng được nghiêm túc tham khảo một phen.
Cho nên có thể hiểu được lúc hắn bị cắt ngang thì tâm trạng khó chịu biết bao nhiêu.
Thẩm Thiên Lăng lại thở phào một hơi, nhân cơ hội ra ngoài tìm con trai. Ở một mình trong phòng với lưu manh quả thật nguy hiểm.
Ám vệ nhìn dấu hôn trên cổ Thẩm Thiên Lăng, tâm trạng rất phức tạp.
Lúc trước còn tưởng cung chủ và phu nhân đang uống trà nói chuyện phiếm, hiện tại xem ra quá ngây thơ rồi, cơ bản là không có khả năng!
Không biết lần này có bị cung chủ chẻ ra không.
Cực kì thấp thỏm.
“Chíp”. Cục Bông lười biếng ngáp trong lòng Vân Tuyệt Ca.
“Có chuyện gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Sao trở về nhanh thế?”
“Không có chuyện gì lớn”. Ám vệ cực kì nhanh trí. “Gặp mấy tên trộm thôi”
“Giao cho Tiêu đại nhân thẩm vấn là được rồi”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Truy Ảnh cung không nên nhúng tay”. Để bớt đi mấy chuyện kì quái! Các ngươi vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Ám vệ gật đầu. “Công tử nói đúng, chúng ta nhất định không nhúng tay!”. Cực kì a dua.
Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa, đưa tay vuốt cằm.
Ám vệ lập tức nhanh trí nói. “Thẩm công tử, Diệp cốc chủ có chuyện muốn nói với ngươi!”
Diệp Cẩn: …
Lần sau muốn diễn kịch nhớ báo trước một tiếng!
“Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi Diệp Cẩn.
Ám vệ đồng loạt dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp cốc chủ.
Diệp Cẩn không thể làm gì khác ngoài phối hợp nói. “Hay chúng ta đi thư phòng rồi nói?”
Còn có bí mật gì ư? Thẩm tiểu thụ lập tức hứng thú, cực kì nhiều chuyện.
Nhìn theo hai người ra khỏi tiểu viện, ám vệ cảm thán hàng ngàn lần, phu nhân thật ngây thơ rực rỡ khiến người ta yêu thương!
“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“Đến địa lao xem thử”. Tần Thiếu Vũ ra khỏi sân.
Địa lao canh gác nghiêm ngặt, Tiêu Tiệp nghe tin nên cũng tới, người bị bắt mặt xám như tro ngồi trong tù, không mở miệng nói gì.
“Cung chủ”. Ám vệ nói. “Đây là người lần trước đã giả mạo ngươi”
Tần Thiếu Vũ cau mày nhìn một chút, sau đó nói. “Là hắn ư?”
Ám vệ gật đầu. “Đúng vậy”
Tần Thiếu Vũ mặt không chút thay đổi mà nói. “Lóc thịt đi”
“Ôi chao không được!”. Tiêu Tiệp cuống quít ngăn cản. “Cung chủ không thể tuỳ tiện lóc thịt phạm nhân, đây chính là phạm pháp”
“Không thể lóc thịt thì thôi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chôn sống cũng được”
“Chôn cũng không được!”. Tiêu Tiệp gấp gáp giậm chân. “Dù phạm tội lớn nhưng cũng phải để hạ quan thẩm vấn trước”
“Vậy ngươi thẩm vấn đi”. Tần Thiếu Vũ rất dễ nói chuyện. “Thẩm vấn ngay lập tức, thẩm vấn xong ta sẽ thiêu hắn”
Tiêu Tiệp nghẹn họng, ánh mắt hơi tuyệt vọng.
“Ngươi muốn biết cái gì?”. Người nọ nhìn Tần Thiếu Vũ, giọng hơi khàn khàn.
Tần Thiếu Vũ nói. “Tên của ngươi”
Người kia nói. “Thiết Lão Tam”
“Tên hơi quen tai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Quả thật là người của Lý Uy Viễn rồi, vậy thì càng có thể thiêu sống”
Tiêu Tiệp: …
“Ta có một bí mật”. Thiết Lão Tam hạ quyết tâm.
Ám vệ vừa nghe thì nở nụ cười. “Ai mà không có bí mật, nói cứ như đáng giá lắm vậy”
Thiết Lão Tam thẹn quá thành giận. “Là bí mật của Lý Uy Viễn”
Ám vệ suy đoán. “Mặc khố màu gì ư?”
Tiêu Tiệp ra sức nhịn xuống xúc động muốn quăng những người này ra ngoài!
“Ta nói ra bí mật, ngươi thả ta đi”. Thiết Lão Tam lướt qua ám vệ, trực tiếp nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Vậy phải xem bí mật của ngươi có đáng giá hay không”. Tần Thiếu Vũ đi vào trong tù. “Nếu muốn nói thật ra Lý Uy Viễn có mưu đồ phản bội Hoàng thượng thì chuyện này ai cũng biết, không cần lấy ra làm lợi thế”
“Cái gì?”. Tiêu Tiệp nghe vậy hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh hoàng. “Còn có chuyện này ư?”
Ám vệ: …
Ngươi phải phối hợp bình tĩnh chứ, có biết giả vờ lãnh diễm hay không? Chẳng cần mười lượng bạc, chúng ta sẽ cho ngươi mượn bức tranh của Ngâm môn chủ.
“Ngươi biết ư?”. Thiết Lão Tam cũng sửng sốt.
“Không chỉ có ta biết, Hoàng thượng cũng biết”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn. “Không coi là bí mật”
“Không sai”. Ám vệ cũng gật đầu phụ hoạ. “Còn không bằng nói xem hắn mặc khố màu gì”
“Thế mà Hoàng thượng còn cho hắn làm tướng quân ư?”. Thiết Lão Tam dường như đang tự lẩm bẩm.
“Vì Hoàng thượng chắc chắn hắn sẽ không mưu phản trên chiến trường Tây Bắc nên không muốn lãng phí”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Muốn dùng tin tức này đổi mạng của ngươi thì e rằng hơi trắc trở”
“Vậy ngươi phải như thế nào mới tha cho ta?”. Thiết Lão Tam cắn răng.
“Nói tất cả mọi chuyện mà ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ kéo một cái ghế ngồi xuống. “Ngươi vì sao phải ra khỏi quân doanh, vì sao phải giả mạo ta, ai giết những người còn lại, ai đốt những thi thể kia, ngươi bỏ trốn như thế nào, lần lượt nói ra từng cái một!”
Giọng không lớn, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. Thiết Lão Tam lấy can đảm nói. “Nói xong ngươi sẽ tha cho ta ư?”
“Không nói ngươi chỉ có một con đường chết”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Ám vệ thầm vỗ tay, cung chủ nhà ta thật oách.
Ngoại trừ Thẩm tiểu thụ, trên đời này không ai dám chủ động đi chọc Tần Thiếu Vũ. Lúc tâm trạng hắn không tốt thì ngay cả Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng cách ra xa, chứ đừng nói là binh sĩ bình thường.
Thiết Lão Tam thoả hiệp nói. “Chạy ra quân doanh thứ nhất vì không muốn chịu khổ, cũng sợ chết, thứ hai vì hôm ấy lúc bọn ta đang tuần tra thì vô tình nghe được Lý tướng quân đang nói chuyện với người khác”
“Nói gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Nghe không hiểu”. Thiết Lão Tam lắc đầu. “Lúc đó sau khi trở về ai nấy đều an ủi chính mình, nói Lý tướng quân chưa chắc sẽ phát hiện chúng ta ở bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn không yên, sợ rằng có một ngày mất mạng, cho nên tìm một đêm gió to mà chạy trốn”
“Còn việc giả mạo ta thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thiết Lão Tam ngượng ngùng nói. “Lúc mới từ quân doanh chạy ra vài ngày, bọn ta vẫn trốn xung quanh, sau khi thấy không ai đuổi theo thì định tìm ít tiền về quê. Có người đề nghị giả trang thành Tần cung chủ đi cướp, sẽ mau chóng cướp được tiền mà còn có thể uy hiếp đối phương”
“Cướp được tiền chưa?”. Mặt Tần Thiếu Vũ vô cảm.
Thiết Lão Tam khổ sở lắc đầu. “Chưa, lần đầu tiên đã bị những người này bắt”
Ám vệ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hắn, thật xui xẻo.
“Sau đó thì chuyện gì xảy ra?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Kể từng việc một!”
“Sau khi bị bắt, bọn ta bị giam trong một căn phòng ở quán trọ”. Thiết Lão Tam nói. “Nửa đêm thì nghe có mùi thuốc mê, tổ tiên ta xuất thân từ nghề chế tạo các loại hương liệu nên ta không bị hôn mê”
“Biết là không ổn, sao không gọi người cứu mạng?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Lúc đó sợ hết hồn, còn tưởng các vị muốn giết chúng ta”. Thiết Lão Tam cẩn thận nhìn ám vệ, thấy bọn họ không có phản ứng nên tiếp tục nói. “Huống hồ lúc đó khói mê rất lợi hại, ta cũng không phát ra được tiếng động nào”
“Sau đó thì sao?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.
“Sau đó ta thấy ba bóng đen dùng kẹp gỗ giả vờ như chúng ta cắn lưỡi tự sát”. Tuy chuyện đã qua, nhưng nhớ lại đêm hôm đó, lòng bàn tay Thiết Lão Tam vẫn đổ mồ hôi. “Ta biết khó thoát khỏi cái chết, vì vậy cố hết sức cắn rách môi dưới, khiến cho cả miệng đầy máu giống như đã mất mạng. Lúc đó trong phòng chỉ có ánh trăng, bọn họ không ai chú ý đến việc ta giả chết, chỉ kiểm tra một chút rồi bỏ đi, sau đó ta ngất xỉu”
Tần Thiếu Vũ giương mắt liếc ám vệ.
“Thuộc hạ biết sai”. Ám vệ thầm kêu khổ, lúc đó xử lý thi thể lo rằng sẽ bị Thẩm Thiên Lăng phát hiện cho nên không kiểm tra tỉ mỉ. Ai ngờ bên trong vẫn còn một người sống.
“Sau khi bị bắt đến ngoại ô, ta nằm một hồi mới tỉnh, vừa định đứng dậy thì nghe được có người tới, lại vội vàng nằm xuống giả chết”. Thiết Lão Tam tiếp tục nói. “Người tới vẫn là bọn người hôm trước, bọn họ muốn thiêu xác bọn ta trong rừng, nhưng sợ cách thôn trấn quá gần sẽ bị phát hiện, vì vậy dùng xe ngựa chuyển chúng ta đến một nơi hoang dã. Nơi đó là bãi tha ma, thừa dịp bọn họ đi kiếm củi mà ta tìm một thi thể gần đó thay quần áo, sau đó trốn trên cây. Bọn họ cũng không kiểm tra tỉ mỉ, sau khi dùng đao chém thì tưới dầu hoả lên đốt”
“Có thấy rõ là ai không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thiết Lão Tam nói. “Là người của Lý tướng quân”
“Chắc chắn chứ?”. Ám vệ hỏi.
Thiết Lão Tam gật đầu. “Chắc chắn, dù bọn họ bịt mặt nhưng giọng nói vẫn nghe rõ. Một người trong số đó là phó tướng của Lý tướng quân”
“Nếu vậy Lý Uy Viễn tất nhiên sẽ biết bí mật đã bại lộ”. Tiêu Tiệp lo lắng. “Liệu hắn có làm phản sớm hơn không?”
“Cũng không nhất định”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu lo lắng bí mật bị bại lộ, lúc những người này vừa chạy khỏi doanh trại thì hắn đã ra tay, cần gì chờ thêm vài ngày”
“Vậy thì vì sao?”. Tiêu Tiệp khó hiểu.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ hơi lạnh lẽo. Những người này gặp hoạ chết người chỉ e rằng bởi vì rơi vào tay Truy Ảnh cung. Dù không phải vì bí mật, Lý Uy Viễn cũng lo lắng mình sẽ báo cáo lại, vì vậy dứt khoát hành động trước một bước, giết người diệt khẩu sạch sẽ.
“Trước hết ở trong tù vài ngày đi”. Tần Thiếu Vũ đứng dậy.
Thiết Lão Tam nghe vậy giận dữ. “Ngươi rõ ràng từng đáp ứng nói xong sẽ thả ta đi!”
“Nếu bây giờ ngươi đi, bị họ Lý bắt gặp thì chỉ có một con đường chết”. Ám vệ nhắc nhở hắn. “Ở trong tù có ăn có uống, lại an toàn, có gì không tốt đâu?”
Thiết Lão Tam: …
“Cung chủ đã nói là làm, đợi hắn thấy thời cơ thích hợp rồi thì sẽ thả ngươi ra”. Ám vệ nói. “Đừng lo”
Thiết Lão Tam nghe vậy do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tần Thiếu Vũ xoay người ra khỏi địa lao.
Tiêu Tiệp cũng theo sau, vừa đi vừa nói. “Còn tưởng cung chủ quả thật muốn lóc thịt hắn”
Ám vệ dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc mà nhìn Tiêu Tiệp. Sao có thể như vậy, cung chủ nhà ta lúc nào cũng biết nói lý lẽ.
“Chẳng biết tiếp theo cung chủ định làm gì?”. Tiêu Tiệp lại hỏi.
Tần Thiếu Vũ suy ngẫm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian